Tôi xin kể câu chuyện của mình để độc giả có cái nhìn khách quan, cho tôi những lời phân xử chính xác…
Vợ chồng tôi quen biết nhau từ thời sinh viên. Cô ấy là người có nhan sắc, khéo ăn nói nên được nhiều người để ý. Tôi mến cô ấy từ lâu nhưng không dám ngỏ lời. Cô ấy trải qua nhiều mối tình nhưng đến khi ra trường, chọn chồng thì cô ấy lại ưng tôi.
Khỏi phải nói, khi được người ta ‘bật đèn xanh’ tôi đã vui mừng thế nào. Về chung một nhà, để vợ hạnh phúc, vui vẻ, tôi ra sức cố gắng. Không chỉ công việc ở công ty, tăng ca để thêm lương, về nhà tôi còn đỡ đần vợ các công việc nội trợ, dọn dẹp.
Có những ngày, vợ tôi đi làm kêu mệt, tôi đến tận nơi đón về. Để cô ấy nghỉ ngơi, tôi lao vào đi chợ, nấu nướng.
Cuộc sống của vợ chồng tôi cứ bình yên trôi đi như thế. Nhưng khi sinh con đầu lòng, vợ tôi bắt đầu thay đổi tính nết. Cô ấy thường xuyên kêu ca việc chăm con mệt dù có bà nội (mẹ đẻ tôi) và chồng hỗ trợ.
Con được 1 năm, vợ tôi đi làm trở lại, mọi thứ càng phức tạp hơn. Cô ấy bỏ bê công việc chăm con, nội trợ cho mẹ tôi, thường xuyên đi sớm về muộn.
Cuộc sống vợ chồng tôi là chuỗi ngày căng thẳng. Khi tôi góp ý, vợ tôi cáu gắt. Cô ấy nói, nếu tôi đi làm được nhiều tiền hơn thì gia đình có thể thuê giúp việc thoải mái hơn, đi du lịch xả stress…
Cô ấy còn kể nhiều tấm gương của các anh chồng khác, nào là vợ sinh con đầu lòng tặng ngay ô tô, vợ đi làm lại sau sinh chồng cho mấy chục triệu đi tút tát lại nhan sắc…
Tôi khuyên vợ phải tùy vào hoàn cảnh của mình để có những đòi hỏi, mong muốn phù hợp thế là vợ tôi nổi khùng lên bảo tôi nghèo lại không chịu phấn đấu, bảo thủ như thế bao giờ mới ngóc đầu lên được. Chúng tôi to tiếng với nhau, không còn muốn nhìn mặt nhau trong thời gian dài.
Trong lúc tôi đau khổ vì tình cảm vợ chồng lạnh nhạt, sứt mẻ vợ tôi hoàn toàn vô tư như không có gì xảy ra. Cô ấy thường xuyên ăn mặc trau chuốt, đi sớm về muộn nhiều hơn…
Tôi chỉ nghĩ đơn giản cô ấy ham vui, ưa hình thức phù phiếm nhưng không ngờ những thay đổi ấy lại xuất phát từ việc cô ấy có người mới.
Người đó không ai xa lạ mà chính là cấp trên trong công ty của vợ tôi. Tôi sẽ không biết được nếu một lần không đọc tin nhắn trong điện thoại vợ. Anh ta nhắn: ‘Hôm đó, em làm anh mệt quá’. Tôi âm thầm điều tra, phát hiện lần đó, hắn ta và vợ tôi từng vào một nhà nghỉ trong con ngõ nhỏ.
Biết được sự thật, tôi giận run người. Lần đầu tiên trong đời, tôi xuống tay tát vợ. Sau phút bàng hoàng, vợ tôi òa khóc. Cô ấy cho rằng tôi hồ đồ, đổ oan cho cô ấy. Vợ tôi khẳng định, hôm liên hoan công ty, anh ta mệt nên nhờ vợ tôi đưa về bằng taxi. Trên đường về, anh ta mệt và có cảm giác buồn nôn nên vào một nhà nghỉ để nghỉ ngơi.
Vợ tôi khẳng định, giữa họ không có bất cứ chuyện gì và yêu cầu tôi tin điều đó. Tôi nghe mà lòng chua chát. Giá như cô ấy thừa nhận và có thái độ thành khẩn ăn năn hối lỗi, tôi còn đỡ đau lòng hơn. Đằng này, cô ấy đưa ra một lý do như thể tôi là thằng ngốc.
Tôi chán nản muốn chia tay vì không chịu được nỗi nhục nhã này vậy mà cô ấy tuyên bố nếu chia tay cô ấy sẽ mang con đi. Con gái tôi, nay chưa tròn 3 tuổi. Tôi đau đớn quá, chỉ mong được gần con, xin độc giả cho tôi lời khuyên.