Cho đến tận bây giờ, khi cu Bon đã tròn 2 tuổi chị vẫn không xóa được mối ác cảm mà mình dành cho mẹ chồng. Nhiều lần chị tự hỏi, vì bà quá vô tâm vô tư hay khi đó, chị mới sinh xong nên trở nên nhạy cảm
Sinh ra đã thiếu thốn tình cảm của mẹ, ngày theo anh về làm dâu ở nơi cách xa thủ đô hơn 200 cây số chị đã nhủ thầm:
“Nếu mẹ chồng đối xử tốt với mình, mình chẳng ngại ngần gì không coi bà như mẹ đẻ”.
Ấy vậy mà chị đã vỡ mộng hoàn toàn, khi mẹ chồng lên ở chăm chị lúc sắp sinh. Mẹ anh rất hào hứng lên chăm sóc con dâu sắp lâm bồn, chị cũng vui vì có người nói chuyện những lúc anh vắng nhà. Ngoại trừ việc hơi tiết kiệm trong việc ăn uống và thích xem tivi, bà cũng là một người mẹ chồng dễ tính.
Duy chỉ có điều, chẳng biết do vui miệng hay cố ý, bà đã một đôi lần nhắc đến Thuý – bạn gái cũ của chồng chị. Mặc dù chị tỏ ra không mấy mặn mà khi bà kể chuyện về Thuý, nhưng bà vẫn vui vẻ kể những chuyện như:
“Ngày xưa cái Thuý về thăm nhà mua bao nhiêu là quà bánh, thuốc bổ cho ông Hùng ( bố chồng chị). Gớm, người đâu mà rộng rãi thế chứ”.
Hay chỉ tình cờ đi qua một tòa nhà cao tầng nào, bà cũng nhớ ngay đến Thuý và kể: “Cái Thuý nó bảo ở Hà Nội này có tòa nhà nào đấy cao 82 tầng à con?”.
“Ui dào, con làm tư nhân thì bấp bênh lắm, cái Thuý kia kìa làm giáo viên cấp 2 biên chế hẳn hoi đấy, sau này con cái đi học lại được nhờ”.
Có lần bà kêu đau đầu, chị bụng bầu 8 tháng đưa bà đến bệnh viện Đại học Y khám, trong lúc ngồi chờ kết quả. Bà lại vui vẻ kể:
“ Năm kia, thằng Đạt (chồng chị bây giờ), và cái Thuý cũng đưa mẹ đi khám ở Bạch Mai rồi. Nó mua cái thuốc gì đắt tiền lắm, uống khỏi được cả năm giời đấy”.
Chị chỉ im lặng cười cười.
Cu Bon tròn một tháng tuổi, nhà neo người, chồng chị lại phải theo công trình vào tận miền Trung. Mẹ con chị tay xách nách mang cùng bà nội về quê, khi ấy chị mới thấm thía nỗi tủi thân của đứa con gái không được chăm sóc bởi bàn tay mẹ.
Từ lúc chị sinh Bon, mẹ chồng chị chưa một lần ngủ đêm cùng cháu, đêm con quấy khóc một mình chị thức ôm con, dỗ con. Sáng hôm sau, bà chạy vào hỏi sao hôm qua thằng bé khóc ghê thế?
Giờ về nhà chồng, cũng may có bố chồng rất quý cháu, ông thường bế cu Bon cho chị tranh thủ làm những việc vặt khác. Chị mơ hồ nhận ra, bà nội Bon chỉ hay cưng nựng cháu mỗi khi có người đến thăm hay những ngày chồng chị về thăm hay mẹ con, bà tỏ ra vồn vã chăm chút cháu hơn cả.
Nhiều khi, chị cố gạt đi nghĩ mình sinh xong trở nên quá nhạy cảm, sao lại đi để ý cả mẹ của chồng. Tiết trời trung du, sau Tết vẫn còn khá lạnh thấy bà than giặt quần áo của cu Bon tay bà buốt, đau nhức lên đến tận đầu. Chị ôn tồn bảo: “Từ mai mẹ để con giặt cũng được ạ”.
Bố chồng chị nghe thế, gạt đi: “Đàn bà đẻ phải kiêng nước 3 tháng 10 ngày, con đụng vào nước sớm làm gì”.
Thấy vẻ mặt mẹ chồng không vui, chị chạy lên nhà lấy điện thoại nhờ cô em chồng mua giúp đôi găng tay cao su để đeo mỗi khi giặt quần áo.
Tình cờ chị nghe thấy bà nói chuyện điện thoại trong buồng:
“Ừ, Thuý à, mẹ đây, sao năm nay không thấy gọi điện chúc Tết bố mẹ nữa thế? Ôi dào, đẻ rồi… con trai, nhưng con mẹ nó vừa vụng vừa lười chả biết chăm con đâu. Mẹ chỉ tiếc chuyện mày với thắng Đạt”.
Nghe đến đó, mắt chị bỗng nhòa đi, bao nhiêu buồn tủi dồn nén cứ trào ra thành nước mắt. Chị không biết mình có thể “sống chung với mẹ chồng” được đến lúc anh đi công trình về hay không?