Tôi có nhà cửa với tiện nghi sinh hoạt đầy đủ, mức lương khá cộng thêm cơ sở kinh doanh (công bằng mà nói những thứ này phần lớn do công của tôi và đến thời điểm hiện tại nguồn thu nhập chính trong gia đình là từ tôi). Tôi có con gái đang học đại học, con trai học cấp 3, đều khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Vợ tôi trước kia buôn bán nhỏ, sau chuyển sang làm công ăn lương. Hai vợ chồng khá trái ngược về suy nghĩ, tính cách, lối sống. Tôi không phải lo nghĩ về vật chất nhưng thấy khổ sở về tinh thần, nỗi day dứt kéo dài hàng chục năm nay khiến tôi chưa biết giải quyết thế nào. Khi mới lấy nhau, tôi đi công tác xa nhà nên vợ chồng ít nảy sinh xung khắc, nhưng hơn 10 năm trước, khi tôi chuyển về gần nhà, nhiều điều dần khiến tôi khổ sở. Tôi sống có kỷ luật, sạch sẽ, nói năng nhẹ nhàng, thương người còn vợ tôi thì đanh đá, nói năng vô tâm, sống lười nhác, bừa bãi và khá ích kỷ. Không phải tôi nói xấu vợ, đây là những lời nói chân thành của tôi để mong độc giả có thể đưa ra lời khuyên đúng đắn nhất.
Là phụ nữ nhưng vợ tôi chưa bao giờ tự giác lau chùi bàn uống nước, cốc chén, quét nhà thì đếm trên đầu ngón tay, gần như không bao giờ lau bếp, tủ lạnh (nhiều lần thức ăn để thiu trong tủ lạnh cô ấy cũng mặc); quần áo đồ dùng của cô ấy thì để lung tung khắp nơi; nói năng với mọi người bỗ bã; xưng hô với các con cháu là mày; rất lười việc nhà, tập thể dục. Sáng hơn 6 giờ cô ấy mới dậy, 7-8 giờ đi làm, trưa hoặc chiều muộn mới về nhà. Mọi việc trong gia đình gần như tôi phải lo hết. Vợ như ỷ lại vào tôi. Nhiều lần tôi trao đổi, mong vợ dậy sớm để dọn dẹp nhà cửa, thu xếp công việc hợp lý, nấu cho chồng con bữa cơm, nhưng chủ nhật cô ấy cũng đi làm thêm. Nếu có ở nhà, cô ấy cũng để con nấu hoặc nấu rất muộn buộc tôi phải “nhảy” vào.
Vợ đối xử với bên nội, ngoại rất tệ, ích kỷ. Bố mẹ biết tính cô ấy nên ít đến chơi. Khi bố mẹ đến chơi, cô ấy nói chuyện lấy lệ, nhiều lúc đi làm về không chào, ăn cơm không mời. Bố mẹ tôi ốm, nhiều lần nằm viện nhưng vợ luôn lấy lý do sức khỏe yếu để không đến chăm các cụ (tôi đối xử rất tốt với bên ngoại, có lẽ do vợ lười nên không muốn vất vả vì bố mẹ tôi). Vì những điều này cùng tính đanh đá của cô ấy, anh em có đi qua cũng không vào nhà tôi chơi – điều này làm tôi rất khổ tâm. Bố tôi giỏi giang, thông minh và tinh tế, có lần gọi riêng tôi ra tâm sự: Bố rất thương con, con ít nhiều có địa vị trong xã hội, làm ra tiền, cao ráo, sống đạo đức, đáng ra con phải xứng đáng được hưởng cuộc sống tốt hơn.
Sau một thời gian chuyển công tác về gần nhà, tôi đã góp ý với vợ, thậm chí nhờ người thân nhưng cô ấy vẫn không thay đổi. Nỗi buồn vì vợ ngày càng tăng lên, nhiều lúc tôi như bị stress. Sau đó mấy lần tôi viết đơn ly dị (cách đây hơn 10 năm), chấp nhận dẫn 2 con nhỏ đi làm lại cuộc sống mới. Vợ xin hoãn và mọi người khuyên can sống vì các con, tôi đành bỏ đơn lại. Hơn 10 năm trời lầm lũi chăm lo cho các con, tôi luôn cảm thấy buồn bã vì lối sống, tính cách quá đặc biệt của vợ mình.
Khoảng 2 năm trước, tình cờ tôi gặp lại bạn gái cũ thời đại học. Tôi không ngờ cô ấy khổ như vậy. Cô ấy chăm sóc gia đình, con cái vô cùng chu đáo, rất thông minh và tinh tế trong giao tiếp, luôn biết suy nghĩ cho người khác. Cô ấy rất tốt nhưng chẳng may gặp phải người chồng không ra gì, không có ý chí, rượu chè, trai gái, vô trách nhiệm với vợ con. Vợ chồng họ đã ly hôn, cô ấy ở một mình với con và không may còn mắc bệnh. Tôi rất thương và thường xuyên động viên cô ấy vượt qua nghịch cảnh. Rồi tôi dần cảm nhận được cô ấy vô cùng chu đáo và sâu sắc, có nhiều đồng điệu về sở thích, tính cách với mình. Chúng tôi như 2 mảnh vỡ hoàn hảo ghép lại. Cô ấy rất thương và muốn bù đắp cho tôi khi biết được hoàn cảnh thật sự của tôi.
Hiện tôi rất day dứt khi đưa ra cách giải quyết. Nếu chấp nhận hiện tại, vật chất tôi có đủ nhưng lại rất khổ về tinh thần, có lẽ cả đời tôi không biết hạnh phúc thực sự là gì. Còn nếu đến với bạn gái cũ, có thể tôi sống cuộc đời bình dị, thậm chí vất vả hơn vì cô ấy hơi yếu, nhưng tinh thần sẽ vô cùng thoải mái, và chắc chắn tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc. Tuy nhiên, tôi lại gặp những vấn đề nan giải sau:
– Tương lai của 2 con sẽ bị ảnh hưởng (không phải chuyện kinh tế), đó là chuyện lập gia đình sau này, nhất là với con gái lớn.
– Tình cảm của 2 con với tôi sẽ bị ảnh hưởng nhiều vì dù bất cứ lý do gì, chúng sẽ đổ lỗi rằng mẹ kế cướp bố của chúng và tôi là người đồng lõa.
– Dù vợ đã làm khổ tôi những năm qua, nhưng cũng sinh cho tôi 2 đứa con, sau này khả năng cao là cô ấy sẽ sống đơn côi.
– Bao mối quan hệ bạn bè tôi xây đắp bấy lâu sẽ bị xáo trộn, chắc chắn họ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khác….
Lòng tôi như tơ vò, không biết phải làm sao cho trọn tình vẹn lý. Kính mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên chân thành để tôi có cách giải quyết tốt nhất. Tôi vô cùng cảm ơn.