Tôi và chồng đều 35 tuổi, có một con và chuẩn bị chào đón một bé nữa vào cuối năm nay. Dù cả hai quyết định sinh thêm con để đảm bảo hôn nhân bền vững hơn nhưng có vẻ không như tôi nghĩ.
Vợ chồng tôi cưới nhau cách đây 10 năm sau 6 tháng quen biết dù không hề yêu nhau nhiều. Ngay từ khi chuẩn bị kết hôn, chúng tôi đã luôn tồn tại mâu thuẫn, nhưng vì không có gì to tát nên đám cưới vẫn diễn ra. Tôi sinh bé đầu được 6 tháng thì chồng được điều chuyển công tác đến chi nhánh khác của công ty. Tôi ở lại. Cũng may có bố mẹ ruột ở cùng nên tôi không phải vất vả khi không có chồng bên cạnh. Hàng ngày chúng tôi vẫn gọi điện trao đổi với nhau, cuối tháng anh về thăm mẹ con tôi.
Một hôm, tôi cầm điện thoại của anh thì thấy anh thường xuyên gọi điện cho một số lạ không lưu tên. Tôi dùng máy anh gọi thì giọng nữ nghe máy. Tôi đã nóng giận và có những hành động làm tổn hại đến người tình của anh. Anh chửi tôi và cảm thấy có lỗi với cô bé kia. Tôi đã làm mọi cách để níu kéo chồng, nói với sếp và đồng nghiệp anh, với gia đình bên nội để mọi người tác động. Có lẽ vì sức ép quá lớn, anh đã chia tay cô bé kia và quay về hàn gắn với tôi.
Luôn ám ảnh việc chồng đã làm nên trong thời gian anh về với gia đình, tôi luôn mang chuyện cũ đay nghiến anh. Vì đặc thù công việc nên tôi không thể kiểm soát chồng và hay tưởng tượng anh đi với cô kia. Những điều tôi làm đã đẩy anh đi tìm cô bé ấy. Anh thú nhận với tôi rất yêu cô ấy và luôn tìm cách bảo vệ, chỉ khi ở bên cô ấy, anh mới thực sự là chính mình. Tôi vẫn níu kéo dù biết anh không yêu mình, tôi cần bố cho con. Trong gia đình, anh thành đạt nhất nên rất trọng danh dự. Vì thế trước sức ép và dọa dẫm của tôi, anh đồng ý quay về với gia đình.
Tuy nhiên chúng tôi vẫn không cùng quan điểm sống, thỉnh thoảng tôi vẫn lấy chuyện cũ dằn vặt anh vì tôi luôn tưởng tượng anh lét lút đi gặp người tình. Chuyện vợ chồng cũng không hòa hợp, chỉ làm vì nghĩa vụ. Chúng tôi hiếm khi chia sẻ, không bao giờ chồng chủ động ôm hôn tôi. Tôi cảm nhận anh chưa bao giờ quên được cô bé kia. Tuy kinh tế khá giả nhưng chúng tôi không cảm thấy hạnh phúc. Ngoài những điều đó, anh vẫn có trách nhiệm, kiếm tiền giỏi, không rượu chè, cờ bạc. Tôi vẫn chăm sóc anh chu đáo, việc đối nội đối ngoại đều lo ổn thỏa. Có lẽ vì thế mà chúng tôi chấp nhận cứ sống như vậy dù không còn cảm nhận được hạnh phúc gia đình. Liệu tôi có nên chấp nhận cảnh đồng sàng dị mộng như vậy không?