Gia đình nghèo khó nên tôi phải ra thành phố làm thuê từ năm 18 tuổi, gửi tiền về cho bố mẹ nuôi 3 đứa em. Nghỉ học sớm từ năm cấp 2, không có bằng cấp, công việc tôi kiếm được chỉ là bưng bê, dọn dẹp.
Cách đây 1 năm, thông qua trung tâm giúp việc, tôi được giới thiệu đến một gia đình trông hai đứa trẻ sinh đôi. Anh chị chủ nhà khá tốt bụng, sau hai tháng đã tăng lương, và phụ cấp thêm cho tôi khoản tiền nhỏ để mua sắm lặt vặt.
Ảnh: M.S |
Được bao ăn ở, có lương gửi về quê, tôi sung sướng, cảm thấy cuộc đời quá tuyệt vời.
Cho đến một ngày, tôi nhận điện thoại của mẹ. Bà run rẩy thông báo, bố tôi bị lừa, nợ số tiền lớn lên tới 400 triệu đồng, giờ bị người ta đòi xiết nhà cửa. Tôi rối trí, tâm trạng lo âu nhiều ngày trời.
Thu xếp công việc, tôi xin phép chủ cho về nhà giải quyết. Chủ nợ kéo đến ùn ùn, dồn tất cả tiền tiết kiệm trong 3 năm qua, tôi mới trả được 100 triệu đồng. Số tiền còn lại, tôi đành khất 2 tháng.
Suốt những ngày sau đó, tôi mệt mỏi vì nợ nần. Nhìn tôi u sầu, bác hàng xóm nhà chủ (năm nay 70 tuổi) hay hỏi han, động viên.
Thấy bác tử tế, thi thoảng rảnh rỗi tôi tâm sự cùng bác cho khuây khỏa.
Bên đó có việc gì cần, anh chị chủ nhà cũng hay nói tôi qua giúp, có hôm còn nấu cả đồ ăn mang sang biếu. Anh chị chủ kể, bác sống một mình, vợ con sang Mỹ đã lâu. Trước đây, bác dẫn vài người phụ nữ lạ mặt về sống nhưng được vài tháng họ lại rời đi.
Kinh tế khá giả, sống an nhàn, tuy nhiên, người ngoài nhìn vào, thường thương hại bác hơn là ngưỡng mộ. Vì tuổi già, vò võ cô đơn không ai chăm sóc.
Thế rồi, bác nhắn tin, bày tỏ sự nhớ nhung với tôi. Đọc tin nhắn, tôi ‘nổi hết da gà’ vì lời lẽ quá nhạy cảm. Cuối tuần, anh chị chủ giao tôi mang ít đồ sang cho bác, người đàn ông lớn tuổi bất ngờ có hành động không bình thường.
Ông hứa, nếu tôi chiều chuộng một lần sẽ cho tôi 200 triệu. Tình thế diễn ra đột ngột, tôi vùng chạy khỏi đó. Mọi chuyện tôi giấu kín, không dám hé với ai. 12 giờ đêm, ông tiếp tục nhắn tin gạ gẫm.
Đúng thời điểm này là hạn tôi trả tiền, chủ nợ liên tiếp hối thúc. Trong lúc tâm trạng rối bời, lại bị bác hàng xóm ‘tấn công’ tới tấp, tôi buông xuông nhận lời. Hôm sau, theo sự sắp xếp của ông, 11 giờ đêm, mọi việc trong nhà xong xuôi, tôi lén nhảy rào sang nhà hàng xóm.
Tôi trao sự trong trắng của mình cho người đàn ông xa lạ, xong xuôi, tôi mệt nhoài, chìm sâu vào giấc ngủ. Đến tờ mờ sáng, tôi ra về. Ông ấy đã chuẩn bị một túi tiền để ở cửa.
Lần đánh đổi đó, tôi chôn vùi vào quên lãng, cắt liên lạc với ông. Gặp nhau ngoài đường cũng quay mặt đi như kẻ xa lạ.
Hơn 1 tháng sau, tôi thấy người khang khác, có dấu hiệu thèm ăn. Đến bệnh viện thăm khám, tôi bàng hoàng khi biết mình có thai. Gọi điện cho bác hàng xóm tìm cách tháo gỡ nhưng bác tỉnh bơ, không nhận.
Chị chủ nhà phát hiện tôi mang thai, quay ra bán tín bán nghi, cho rằng tôi ăn nằm với chồng chị. Tôi đã cố gắng giải thích, chị vẫn đuổi tôi khỏi nhà.
Lang thang giữa thành phố đông đúc, tôi bế tắc trước tình cảnh của mình. Tôi muốn giữ con nhưng không có kinh tế. Lúc này, tôi phải làm sao đây?
Xin hãy cho tôi lời khuyên!