Trong mắt bạn bè thì gia đình tôi lúc nào cũng là gia đình hạnh phúc, có đứa bạn tôi còn nói nó khao khát có được gia đình như tôi. Ngày còn nhỏ tôi luôn tự hào vì có một gia đình êm ấm. Bố tôi là một người biết làm ăn lại chăm lo cho vợ con, còn mẹ đẻ tôi thì tính luôn mạnh mẽ và cầu toàn nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy tình yêu trong cuộc hôn nhân của bố mẹ đẻ mình.
Tôi còn nhớ thời ấy khó khăn đủ đường, khi bà nội tôi mất bố tôi vì đi công tác nước ngoài về không được. Mẹ tôi lo liệu từng chuyện một rất chu tất khiến cả nhà nội ai cũng khen mẹ tôi tháo vát, đảm đang.
Thời gian gần đây công việc của bố tôi không thuận lợi. Công ty bố tôi làm đột nhiên bị đình chỉ hoạt động vì vậy bất đắc dĩ bố phải ở nhà đợi công việc ổn định. Bố tự nhiên kiêm chân nấu cơm lau dọn trong nhà. Còn mẹ tôi vốn là người giỏi xã giao lại tự lập, kiếm tiền giỏi. Gần đến tết nhưng mẹ tôi vẫn còn đang bận với những hợp đồng của công ty, mọi chuyện trong nhà chuẩn bị tết dọn dẹp đều một mình bố tôi lo vì tôi cũng có công việc riêng, còn đứa em trai mới 10 tuổi chưa biết làm gì. Hôm qua mẹ về nhà cầm tập hồ sơ đã ký đầy đủ khoe với bố con tôi thì thấy bố đang trong bếp lúi húi nấu. Chẳng hiểu sao mẹ tôi không ưng ý rồi lớn tiếng: “Việc của anh là ra ngoài đi làm kiếm tiền chứ không phải đứng ở cái xó này để nấu cơm”. Nói xong mẹ lùng đùng bỏ vào phòng. Dù tôi và bố bất ngờ hết sức nhưng cả bữa ăn vẫn tỏ ra vui vẻ để mẹ bớt nóng tính. Từ hôm ấy mẹ tôi trở nên lạ lắm. Bố làm gì cũng không vừa mắt mẹ. Trên đời này làm gì có người đau lưng đau khớp cả tháng nhưng vẫn không kêu ca như bố tôi. Mẹ trở nên khó gần với bố con tôi còn bố lại nghĩ đó là do mẹ bận bịu công tác.
Hôm qua là sinh nhật mẹ. Bố nhắn tin cho tôi từ sáng để về chuẩn bị với bố. Về nhà mà tôi cảm thấy hạnh phúc thay mẹ. Bố tôi đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ chỉ đợi mẹ về để làm sinh nhật thôi. Bố còn nói bố muốn bù đắp cho mẹ sau bao năm bố lăn lộn thương trường không thể để ý được đến mẹ.
Đợi mãi mà mẹ chưa về, điện thoại thì tắt máy, biết mẹ tôi tính hay quên lại bận bịu nên bố muốn đi đón. Nhưng trời tối nên tôi giành phần bố để đi. Đến cơ quan mẹ thì mọi người về hết rồi, may thay tôi gặp được chú bảo vệ chú nói mẹ tôi đã về từ sớm. Dù ngạc nhiên lắm nhưng tôi nghĩ chắc mẹ bận gặp đối tác nên tôi về nhà đợi tiếp với bố. Trên đường về, tôi ghé vào một quán cà phê mua nước uống cho cả nhà thi không ngờ lại nhìn thấy một màn bất ngờ giữa mẹ tôi và một người thanh niên trẻ. Người đàn ông đó đang hát bài chúc mừng sinh nhật, còn mẹ tôi thì cười ngượng ngùng thổi nến.
Tôi chết lặng khi thấy cảnh người thanh niên đó vừa quỳ xuống vừa tặng hoa cho mẹ tôi giống như màn cầu hôn. Trong lòng đau lắm nhưng tôi vẫn cố tạo cho mình một tia hi vọng rằng đó chỉ là người đồng nghiệp tổ chức sinh nhật cho mẹ và tổ chức ra trò chơi để chọc mẹ tôi. Rồi tôi không đi thẳng về nhà về gặp bố tôi không biết phải nói sao, tôi đã hẹn bạn tôi ra ngoài tâm sự, bạn tôi đã an ủi, chia sẽ và giới thiệu cho tôi đến văn phòng thám tử để được giúp đỡ và tìm ra sự thật. Trước khi đến tôi đã nghĩ rằng Văn Phòng Thám Tử Đà Nẵng sẽ không làm trong ngày tết nhưng không khi tôi gọi đến văn phòng nhận cuộc gọi của tôi là anh Giám Đốc của văn phòng thám tử, tôi được anh hẹn gặp ngay tại văn phòng và chính anh sẽ là người đón tiếp tôi. Khi tôi đến văn phòng Thám Tử Đà Nẵng chỉ có mình anh, nhân viên đã được anh cho nghĩ tết về với gia đình. Còn anh ở lại trực tết, khi nghe anh nói vậy tôi thấy được sự yêu nghề ở trong anh. Khi nghe tôi tâm sự và muốn biết sự thật thì anh đã nói sẽ giúp thôi giám sát mẹ tôi xem mẹ tôi sẽ làm gì và gặp những ai trong những ngày tết sắp tới, mặc dù anh cũng muốn về quê cùng với mọi người nhưng vì hết mình với công việc và sự đồng cảm với khách hàng nên anh quyết tâm ở lại làm việc.
Trong đêm giao thừa 30 tết khi mọi người đang vội vã về sum họp bên gia đình thì một mình Anh Thám Tử đứng trước công ty của mẹ tôi dưới cái lạnh của mùa đông để đợi mẹ tôi. Đến khoảng hơn 08 giờ tối mẹ tôi mới rời khỏi công ty, Mẹ tôi đã gọi taxi và đi theo hướng về nhà tôi, ở nhà tôi, đứa em và bố vẫn đang ngồi chờ mẹ về để cùng đón giáo thừa, tôi đã rất háo hức vừa ngồi nấu bánh chưng vừa đợi mẹ về. Nhưng không mẹ tôi đã không đi thẳng về nhà như lần đầu thám tử báo mà theo như Anh thám tử đi theo mẹ tôi đến một ngã tư mẹ tôi đã rẽ sang một hướng khác hướng ra ngoại ô đi đến một ngôi nhà thì dừng lại xuống xe, thấy người đàn ông mà tôi đã lén chụp được trong quán cà phê ra đón mẹ tôi người đàn ông đó tặng cho mẹ tôi một nhánh hoa hồng và một nụ hôn, người ngoài nhìn vào giống như một đôi vợ chồng mới cưới rất hạnh phúc.Nhưng tôi nhìn vào những tấm hình mà Thám Tử gửi qua mà lòng đau như cắt nước mắt không tự chủ được rơi ra nhưng tôi phải vội vàng lau đi không thể để bố thấy. Ngoài giám sát Thám Tử còn điều tra giúp tôi được người đàn ông đó là đồng nghiệp của mẹ tôi, hai người đã lén lút qua lại cách đây nữa năm mà không ai biết, người đàn ông cũng đã có vợ con nhưng không ở đây. Căn nhà mà người đàn ông đó đang ở là căn nhà mới thuê không lâu trước đây. Tôi nhìn bố tôi đang ngồi đợi mẹ về để cùng đón giao thừa với gia đình nhưng mẹ tôi đâu có biết gì về sự chờ đợi của cha con tôi khi đã hạnh phúc bên tình nhân.
Khi mẹ tôi về đã là gần 12 giờ đêm về đến nhà là vào phòng tẩy trang đi ngủ, bố tôi không nói gì cứ nghĩ mẹ tôi mệt thật. Nhìn thấy bố vậy tôi đã tính nói hết mọi chuyện cho bố nhưng sợ bố chịu đựng không nỗi với căn bệnh đau tim của mình. Tôi chỉ biết gặp riêng mẹ để nói chuyện để mẹ quay đầu lại xem như mọi chuyện chưa xảy ra và tôi sẽ không nói cho ai biết nhưng nhận lại là một cái bạc tai trời giáng mà người mẹ dành cho tôi. Tôi ngạc nhiên và không biết cảm giác đau là gì, không hề nghe được bất cứ điều gì từ mẹ tôi nói.
Sau hôm đó thì mẹ tôi ở nhà tôi cứ tưởng là mẹ đã thay đổi nhưng không, được hai ngày mẹ tôi lại lấy lý do gặp bạn đi ra ngoài, giờ là mùng hai tết tôi cũng rãnh nên đã đi theo anh thám tử chở tôi đi cùng để theo quan sát mẹ tôi và đúng như những gì tôi nghĩ mẹ tôi hẹn với người đàn ông đó tại một quán cà phê nhìn hai người đó rất tình cảm. Nhưng không dừng lại ở đó hai người đã không ngồi ở quán cà phê lâu mà đã cùng nhau đi đến nhà nghĩ ở ngoại ô của thành phố. Khi tôi muốn vào để xác minh có đúng hay không thì đã có một người phụ nữ đi từ đâu đến theo sau là ba bốn người đàn ông khác đi theo phía sau, không để ý đến sự ngăn cản của bảo vệ mà đi thẳng đến phòng mà mẹ tôi và người đàn ông đó thuê. Tôi không dám vào một mình đã kéo theo thám tử vào theo, cảnh tượng trước mắt tôi là người mẹ tôi không còn một mảnh vải bị hai người đàn ông giữ còn người phụ nữ đó lao vào đánh mẹ tôi. Còn người đàn ông đó đang quỳ dưới đất nhìn mẹ tôi bị đánh. Tôi đã không nghĩ gì lao vào cứu mẹ nhưng bị hai người đàn ông giữ lại. Tôi quay đầu qua cầu cứu anh thám tử nhờ anh gọi công an, khi anh đang tính gọi công an thì đã thấy công an đến phía sau không ai khác là bố tôi. Bố tôi chỉ lặng lẽ đến bên mẹ tôi khoác vào cho bà cái áo ông mặc bên ngoài sau đó đưa bà rời khỏi mà không nói bất cứ một tiếng nào tôi ngạc nhiên khi thấy thái độ bình tĩnh của bố như vậy.
Sau khi mọi người rời đi hết anh thám tử đến kể cho tôi nghe hết mọi chuyện. Khi cô đến tìm Anh tại văn phòng thám tử thì bố cô đã vô tình thấy cô vào, sau đó ông có vào gặp anh và hỏi nhưng anh không nói vậy là ông về. Sau đó khi anh đang theo giởi mẹ tôi thì bố tôi thấy anh và bắt đầu gặng hỏi anh anh không nói nhưng khi ông đưa ra một tấm ảnh cho Anh xem thì anh biết bố tôi đã biết hết mọi chuyện và nhờ tôi giám sát chặt chẽ mẹ tôi và nhờ anh tìm hiểu luôn về luật ly hôn giúp ông. Việc hôm nay anh đã báo cho bố tôi vì bố tôi cũng là khách hàng của anh. Khi tôi biết toàn bộ sự việc tôi cũng không trách anh chỉ thấy thương cho bố tôi thôi. Tôi cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi mà không được về tết với gia đình. Sau khi qua tết bố mẹ tôi ly hôn em trai tôi sống với bố còn tôi thì ra ngoài thuê trọ ở tự lập.