Tôi sinh ra trong gia đình trung lưu ở Nam Định, bố mẹ buôn bán quần áo ở chợ. Bởi vậy, cuộc sống của tôi có phần thoải mái, đủ đầy.
Quanh năm buôn bán là vậy nhưng bố mẹ tôi rất quan tâm tới việc học hành của con cái. Ngoài việc học văn hóa, tiếng Anh, bố mẹ thuê cả thầy về dạy đàn cho tôi.
Lên cấp 3, tôi tham gia nhiều giải âm nhạc của tỉnh và một số giải nghiệp dư. Lần nào cũng đạt được thành tích cao. Hai người hãnh diện về cô con gái rượu, chiều chuộng tôi hết mực.
Tôi oằn mình trước trận đòn ghen của người phụ nữ ghê gớm |
Mỗi lần rảnh rỗi, tôi ra chợ phụ mẹ, các bà, các cô xúm đến hỏi han, mang tôi ra làm mẫu, so sánh với cháu mình.
Dẫu vậy, khi thi đại học, tôi không chọn theo nghệ thuật mà thích làm truyền thông. Bằng khả năng của mình, tôi dễ dàng đỗ đại học và vào khoa mình yêu thích.
Bố mẹ tất bật xuống Hà Nội tìm cho tôi một căn phòng khép kín, vệ sinh sạch sẽ, nằm ở khu dân trí cao. Mẹ còn sắm cho tôi đầy đủ tủ lạnh, máy giặt, ti vi… không hề thua kém căn hộ chung cư tiện nghi nào.
Việc duy nhất ông bà yêu cầu là tôi tập trung lo học hành, lấy tấm bằng. Ra trường, bố mẹ sẽ nhờ người quen lo cho tôi công việc ngon lành ở tỉnh.
Hai năm đầu, tôi giữ lời hứa với bố mẹ, năm nào cũng giành được học bổng, tham gia phong trào đoàn sôi nổi. Ở trường tôi được thầy cô đánh giá là sinh viên ưu tú.
Cho đến năm thứ 3, tôi xao nhãng việc học khi nảy sinh tình cảm với cậu bạn cùng khóa. Không ngờ, tình cảm mặn nồng được 5 tháng, người yêu đòi chia tay, cặp kè với nữ người mẫu có tiếng. Tôi chết điếng, suy sụp nhiều ngày.
Sau cú sốc tình cảm, nhẽ ra tôi nên bình tĩnh, ổn định tinh thần, chú tâm vào học. Thế nhưng tôi lại trượt dốc không phanh.
Sức học giảm sút, cuối năm tôi thi trượt liên tục vì mải tụ tập, theo mấy người bạn xấu ăn chơi, lên quán bar nhảy nhót, uống rượu thâu đêm.
Bố mẹ ở quê vẫn tin tưởng, chu cấp tiền bạc đầy đủ cho tôi. Tôi dùng tiền đó tiêu xài hoang phí. Năm thứ 4, tôi bị nhà trường cảnh cáo, nếu không chấn chỉnh lại thái độ, học tập sẽ đuổi học. Lúc này, với tôi mọi thứ đã trở nên vô vị, tôi buông xuôi, quyết xin nghỉ học luôn.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra, bố mẹ thấy đứa con gái trước vốn tiết kiệm, căn cơ ngày càng hạch sách tiền nong nên sinh nghi. Họ bắt xe lên trường, hỏi thăm mọi người mới biết tôi bỏ học.
Thay vì khuyên nhủ tôi, hai người lạnh lùng bắt xe về quê ngay trong đêm và tuyên bố không gửi tiền cho tôi nữa. Từ giờ tôi muốn sống thế nào cũng mặc kệ.
Loay hoay giữa thành phố hoa lệ, tôi xin làm lễ tân cho nhà nghỉ ở Mỹ Đình. Bên cạnh thu tiền phòng, phục vụ đồ uống cho khách, tôi kiêm luôn dọn dẹp vệ sinh.
Hai tuần thử việc, tôi lọt tầm ngắm của ông chủ phong độ, đào hoa. Bằng nhiều hình thức, ông chủ gạ gẫm, mồi chài tôi làm người tình. Đổi lại, ông sẽ cung phụng tôi tiền bạc. Mù quáng, tôi gật đầu đồng ý, đêm đêm lén lút làm tình nhân của ông chủ.
Vợ ông chủ là người ghê gớm nhưng ít xuất hiện ở nhà nghỉ. Bà chỉ đến vào sáng Chủ Nhật cuối tuần kiểm tra sổ sách. Chính vì lẽ đó, tôi và ông chủ mất cảnh giác, thỏa sức hẹn hò.
Một đêm, tôi và người tình lớn tuổi đang ở bên nhau thì bà chủ bất ngờ xuất hiện, theo sau là đám người hung hãn. Tôi đau đớn, oằn mình dưới những cú đấm, đá bạo liệt của họ. Mái tóc của tôi còn bị bà chủ cắt nham nhở.
Bà bắt tôi quỳ xuống đất, kể rõ chuyện ngoại tình với ông chủ. Toàn bộ lời thú tội được bà quay lại và gửi cho bố mẹ tôi.
Chưa hết, bà tung tin với hàng xóm láng giềng nhà tôi rằng, tôi là kẻ cướp chồng, lăng loàn. Tức giận trước đứa con gái hư hỏng, bố cấm tôi quay về nhà, mẹ lên cơn đau tim, phải nằm một chỗ.
Ngồi cô đơn trong phòng trọ, nghe tiếng mưa rơi ngoài đường, lòng tôi trống rỗng quá. Tôi sai rồi, thực sự sai rồi. Tất cả chỉ vì thiếu bản lĩnh mà đánh mất bản thân.
Tôi bế tắc lắm, xin hãy cho tôi xin lời khuyên!