Tôi là con gái duy nhất của gia đình giàu có ở Hải Phòng, đi lấy chồng, bố mẹ đẻ vun vén cho tôi đủ thứ. Ngoài ngôi nhà khang trang, chiếc xe ô tô mới, ông bà tặng tôi khách sạn đang kinh doanh tốt.
Năm đó, tôi cảm phục chồng vì tính cách và trình độ của anh. Gia cảnh không khá giả, anh phấn đấu giành được học bổng sang Úc du học. Bên xứ người, tôi và anh gặp nhau như sự sắp đặt của số phận. 4 năm du học cũng là quãng thời gian đẹp của chúng tôi.
Về nước, chúng tôi tổ chức đám cưới sang trọng tại khách sạn lớn nhất, nhì thành phố. Bố mẹ tôi dân kinh doanh nên mời nhiều bạn bè đối tác, nhà anh chỉ mời khoảng 15 mâm khách.
Nhờ sự đồng lòng của hai vợ chồng, chỉ vài năm cơ ngơi bố mẹ tôi cho đã nhân lên. Vợ chồng tôi xây dựng thêm 2 khách sạn nữa.
Ba đứa con đủ nếp, tẻ chào đời. Tình yêu chồng dành cho tôi vẫn vậy, chu đáo, chiều chuộng, chưa bao giờ nói một câu nặng lời. Chúng tôi mới tổ chức kỷ niệm 25 năm ngày cưới.
Bố mẹ tôi tâm sự, đã rất lo lắng khi con gái quyết định lấy người nghèo, vì sợ tôi không hạnh phúc, sợ anh đến với tôi vì tiền…
Trước ngày cưới, bố tôi từng gọi con rể tương lai đến căn dặn. Bố nói, nếu sau này sống với nhau, anh không yêu tôi nữa thì trả tôi cho ông. Nhưng cách đối xử ân cần của con rể dành cho con gái đã khiến ông ấm lòng. Sinh ba đứa con, anh tự tay chăm bẵm, nấu nướng cho vợ đến khi hết cữ.
Tài sản bố mẹ vợ cho, anh để tôi đứng tên hết. Mãi sau này, làm ăn tốt, mua thêm bất động sản, anh mới chịu đứng tên chung. Giữa chúng tôi, chưa hề có bí mật nào với nhau. Vậy mà, tôi không ngờ, người chồng điểm 10 đó lại cắm sừng vợ.
Tôi sang nước ngoài thăm con trai. Quãng thời gian này, nhà tôi đang mở rộng khách sạn, xây thêm nhà kinh doanh nên chồng bận rộn tối ngày ngoài công trường.
Vợ đi thăm con, anh một mình xoay sở, vừa lo quản lý vừa lo giám sát. Thương chồng vất vả, tôi thu xếp về sớm, hỗ trợ anh. Về nước là tôi đến các khách sạn kiểm tra sổ sách, giấy tờ. Không muốn phiền chồng, tôi tự lái ô tô đi.
Thấy tôi đến cửa, nam nhân viên lễ tân bỗng tái mét mặt, điệu bộ luống cuống, định rút điện thoại gọi cho ai đó nhưng vội vàng, đánh rơi cả máy.
Cách quầy lễ tân không xa là phòng làm việc của chồng tôi. Hôm nào anh nhiều việc, không kịp về nhà, sẽ nghỉ luôn ở đây.
Bình thường, chỉ hai vợ chồng tôi có chìa khóa vào. Ban đầu tôi cho rằng, nhân viên làm chuyện khuất tất sau lưng mình. Lờ mờ đoán có chuyện xảy ra trong căn phòng đó, tôi rút chìa khóa mở cửa.
Cảnh tượng trước mặt khiến tôi muốn bốc hỏa. Chồng tôi đang cuồng nhiệt với cô lễ tân trẻ tên Nga.
Vợ đột ngột xuất hiện, mặt chồng tôi tái mét, buông cô nhân viên lễ tân ra, còn Nga vội vàng mặc lại quần áo. Quá sốc vì chồng ngoại tình, thay vì xử lý cô nhân viên, tôi lao vào tát tới tấp vào mặt anh rồi chạy ra chốt chặt cửa. Ngay lúc đó, tôi gọi cho bố mẹ, họ hàng hai bên đến.
Điều tôi bất ngờ là chồng ra sức bảo vệ nhân tình, cấm ai động đến cô ta. Anh nói đã chán cảnh nép vế nhà vợ, muốn giải thoát khỏi cuộc hôn nhân tù túng, gò bó. Từ ngày qua lại với Nga, anh mới có cảm giác được là đàn ông đúng nghĩa…
Từng lời chồng thốt ra như ngàn mũi dao đâm vào tim tôi. Bố tôi tuổi cao, chứng kiến con gái đau khổ, tức giận lên cơn đột quỵ.
Suốt bao năm qua, tôi khẳng định mình và bố mẹ chưa lúc nào có thái độ tỏ ý coi thường anh. Ở nhà, có công to việc lớn, tôi đều tôn trọng, cho anh quyết định hết. Phải chăng đó chỉ là lý do, để anh có cớ ly hôn, đến với nhân tình?
Việc anh tằng tịu với Nga, nhân viên khách sạn biết hết từ lâu nhưng không dám nói ra, sợ bị đuổi việc. Trước khi rời đi, chồng tôi nói sẽ mời luật sư giải quyết về tài sản. Bố mẹ chồng tôi muối mặt với thông gia, chỉ biết xin lỗi rối rít rồi lẩn mất.
Với con người tệ bạc đó, có thể ai cũng khuyên tôi quên đi, nhanh chóng dứt khoát nhưng thực sự, tôi vẫn còn quá nặng lòng. Mỗi lần tỉnh giấc, một trời thương nhớ với bao kỷ niệm tuổi trẻ ùa về trong tôi. Vậy mà vì cô gái khác, anh đạp đổ cả tổ ấm, nhẫn tâm rời xa tôi.
Tôi đã làm gì sai chứ? Xin hãy cho tôi lời khuyên!