Yêu nhau 8 năm, tôi và Hải mới đi đến kết hôn. Quãng thời gian đó, tôi du học bên Đức, đồng thời lo kinh tế xây dựng tổ ấm.
Nhiều lúc gặp khó khăn, tôi muốn chia tay Hải, bảo em đi tìm hạnh phúc khác nhưng em khóc, kiên quyết đợi tôi về. Ở nhà, Hải giúp tôi chăm sóc người mẹ già yếu.
Mỗi lần tôi gọi về, nghe mẹ khen Hải nức nở, lòng tôi càng thêm vững tin, yêu thương em gấp bội. Cách giúp chúng tôi khỏa lấp nỗi nhớ là những dòng email nồng ấm, trao gửi ngàn nỗi nhớ.
Lời thú tội bàng hoàng của cô dâu đêm tân hôn khiến chú rể phát điên. |
Bên xứ người, khi việc làm ăn đổ bể, tôi giấu Hải nhưng qua bạn bè, em biết được, xoay sở gửi tiền sang cho tôi trụ lại. Sau thời gian bôn ba, va vấp thương trường, tôi có trong tay số vốn nhất định, tự tin vào bản thân.
Thấm thoắt thoi đưa, đến ngày tôi về nước. Hải cùng mẹ ra sân bay đón. Chúng tôi gặp nhau, rơi nước mắt vì hạnh phúc. Điều đầu tiên, tôi nghĩ đến là làm đám cưới với người con gái đã hi sinh tuổi xuân vì mình. Tôi muốn bù đắp cho em cuộc sống đầy đủ, đầm ấm như em từng mơ ước.
Cũng lúc này, nhờ bạn thân giới thiệu, tôi quen với Chiến – giám đốc công ty chuyên về thực phẩm. Chúng tôi nhanh chóng thân thiết, hùn vốn làm ăn. Tôi còn mời Chiến dự đám cưới mình.
Về phần đám cưới, Hải tỏ ý không muốn rình rang mà làm đơn giản nhất có thể. Một điều khá lạ là bất cứ việc gì mẹ tôi cũng chiều theo ý Hải.
Chỉ cần em thích, bà sẵn sàng làm. Sự quan tâm, chăm sóc bà dành con dâu có phần hơn cả con trai, dù tôi xa nhà lâu ngày. Thi thoảng, tôi phát hiện bà nhìn Hải, đôi mắt đỏ hoe, đầy thương cảm rồi lén lau nước mắt. Dường như giữa hai người có một bí ẩn khó lý giải.
Cho đến ngày cưới, mọi thứ mới vỡ lẽ. Hôm đó, ngoài họ hàng, láng giềng, chúng tôi chỉ mời số lượng khách hạn chế. Tất nhiên không thể thiếu vợ chồng Chiến – đối tác chiến lược của tôi. Hai người họ đưa theo cả đứa con gái hơn 2 tuổi đến.
Khi giới thiệu vợ chồng Chiến với Hải, cả 3 người bỗng nhìn nhau đầy kinh ngạc, đang từ vui vẻ, chuyển sang bối rối. Thấy bé gái trong tay vợ Chiến, Hải chao đảo, suýt gục xuống đất.
Mẹ tôi chạy lại, đỡ con dâu vào phòng nghỉ. Tôi lo lắng đi lấy chút nước cho vợ. Đến cửa phòng, tôi nghe tiếng Hải khóc thút thít, dựa vào vai mẹ chồng.
Tôi hắng giọng rồi bước vào. Mẹ nhắc tôi uống ít rượu, chăm sóc vợ chu đáo rồi ra ngoài tiếp khách. Vợ chồng Chiến cũng rời khỏi tiệc cưới lúc nào không hay.
Tiệc tan, ba mẹ con quay về nhà nghỉ ngơi. Hải chui vào phòng, ngồi lặng lẽ một mình. Khó hiểu vì hành động khác lạ của cô ấy, tôi cố gắng gặng hỏi nhưng Hải lắc đầu.
Đến khi không thể chịu nổi, tôi lớn tiếng quát, em. Thậm chí, tôi nghi ngờ em và Chiến có mối quan hệ tư tình. Vì từ lúc gặp Chiến, em thay đổi cách cư xử, không còn niềm nở, vui vẻ như trước. Trong cơn nóng giận, tôi đập tan cả ảnh cưới.
Mẹ tôi chạy vào, mắng con trai xối xả, bà đuổi tôi ra ngoài. Hải bỗng quỳ sụp xuống đất, xin lỗi vì đã lừa dối tôi. Mặc mẹ chồng ngăn cản, em bắt đầu nói: ‘Em không xứng đáng với anh. Thực sự đã làm điều có lỗi khi anh vắng nhà’.
Hải thú nhận, đứa bé Chiến bế là con của em và anh ta. Tôi giơ tay tát vợ, gào thét điên dại, đuổi em đi.
Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng thê lương của con dâu, mẹ tôi lên tiếng: ‘Tất cả là do mẹ, Hải không có lỗi’. Nghe mẹ nói, tôi bàng hoàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, mẹ nấc nghẹn kể lại:
‘Giai đoạn con bên kia, làm ăn vỡ nợ, mẹ vào viện, cần phẫu thuật tim với chi phí lớn. Một mình Hải lo toan, cáng đáng.
Người ta giới thiệu Hải cho cặp vợ chồng giàu có nhưng người vợ bị hiếm muộn, không có khả năng mang thai. Hải sẽ mang thai giúp vợ chồng đó, đổi lại họ cho Hải 700 triệu khi xong việc.
Giữa lúc bế tắc, con bé đồng ý với điều kiện tạm ứng tiền cho mẹ phẫu thuật trước. Nào ngờ, thủ tục rườm rà, việc Hải mang thai hộ cho vợ chồng này bị bệnh viện từ chối.
Cuối cùng con bé giấu mẹ, đồng ý quan hệ, đứa bé sinh ra là con của người chồng và Hải. Sinh xong, họ chuyển tiền theo thỏa thuận, đồng thời đưa đứa trẻ đi. Số tiền đó, Hải trả nợ thay mẹ và gửi tiền sang cho con.
Mãi sau này, mẹ mới biết mọi việc. Hải định chia tay con nhưng mẹ ngăn cản. Con bé đã hi sinh mọi thứ cho cái nhà này, chẳng có lý do gì để mẹ ghét bỏ hay ruồng rẫy. Hải không chỉ là con dâu mà còn là ân nhân của mẹ và con. Mẹ không ngờ, trái đất tròn, đó lại là người quen của con’.
Sự thật được mẹ tiết lộ khiến tôi hóa điên. Tôi gần như kiệt quệ về thể xác. Cảm giác vừa mang ơn vợ, vừa bị em phản bội làm tôi sống không bằng chết.
Xin độc giả cho tôi lời khuyên!