Tôi cũng lựa lời kêu chồng ngồi lại nói chuyện nhưng anh không hề có ý muốn xây dựng.
Tôi 32 tuổi, còn chồng 33, lấy nhau được 7 năm, hiện có 2 con gái. Tôi làm dâu, ở chung với bố mẹ và bà ngoại chồng. Cuộc sống cũng gặp nhiều mâu thuẫn xong không đến nỗi nghiêm trọng. Chồng tôi là con một, quen được nuông chiều từ bé nên khi có vợ con cũng chẳng quan tâm, phụ giúp gia đình. Đi làm về là anh ôm điện thoại, mặc tôi chăm con, cho con ăn đủ thứ. Quan hệ vợ chồng gần như không có, đôi khi cả tháng được một lần. Các con tôi không hề quấn bố, từ đau ốm, học hành của con chỉ mình tôi lo. Nếu tôi đi làm về trễ, bố mẹ chồng phụ giúp. Mỗi tháng anh đưa cho mẹ chồng tôi 5 triệu, coi như phụ tiền cơm nước, còn lại vợ chồng tôi tiền ai nấy xài (từ khi cưới).
Tôi và cả bố mẹ chồng đã góp ý nhưng anh ấy không cải thiện, tiếp thu mà còn giận dỗi bỏ nhà đi từ sáng tới khuya mới về, không thèm quan tâm, ngó ngàng tới con cái. Nghe bé lớn hỏi “Bố mẹ muốn xa nhau hả” mà nước mắt tôi chực trào. Giờ ngay cả bố mẹ chồng tôi cũng không nói được anh. Anh không coi ai ra gì, cứ 6 giờ sáng đi tới 9 giờ đêm mới về. Tôi cũng lựa lời kêu chồng ngồi lại nói chuyện nhưng anh không hề có ý muốn xây dựng. Giờ tôi nửa muốn ly hôn nhưng nghĩ tới cảnh 2 con gái phải chia lìa tôi lại không đành lòng, còn nuôi cả hai đứa, tôi không đủ khả năng. Tôi làm kế toán, lương tháng 10 triệu, không ai thân thích ở Sài Gòn. Tôi phải làm sao, nên ly hôn hay cứ im lặng mà sống vì con? Tôi thật sự bế tắc, lắm lúc muốn bỏ đi mà thương con quá.