Tôi năm nay 25 tuổi, đang là nhân viên kinh doanh của một hãng mĩ phẩm. 3 năm trước, tôi có mối tình khá ngọt ngào với cô bạn gái cùng trường.
Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, bạn gái tôi có người mới. Thời điểm đó, tôi là anh chàng tỉnh lẻ, ngoài tấm bằng cao đẳng trong tay, tôi không có bất cứ thứ gì. Ngược lại, bạn trai mới của cô ấy có nhà cửa, công việc ổn định ở Hà Nội.
Cô ấy nói lời chia tay khiến tôi đau đớn vô cùng. Nhưng người ta tuyệt tình như vậy, tôi biết lấy gì để níu kéo? Đã có thời gian tôi rất hận cô ấy nhưng rồi năm tháng trôi qua, vết thương lòng cũng nguôi ngoai.
Tôi đi làm và dần tích lũy cho mình được một số vốn. Cuộc sống không giàu có nhưng tôi cũng đủ chi tiêu. Tuy nhiên về tình cảm, tôi chưa thể mở lòng với ai vì nỗi đau người cũ để lại quá lớn. Thú thật cũng chưa cô gái nào có thể vượt qua được hình bóng người yêu cũ của tôi…
Mấy tháng trước, chúng tôi tình cờ gặp lại nhau. Người cũ của tôi, cô ấy vẫn xinh đẹp và quyến rũ vô cùng. Tôi hỏi về chàng trai mà năm xưa cô ấy bỏ tôi để theo đuổi, thì được biết họ chia tay đã lâu.
Cô ấy nói, họ không hợp nhau tuy nhiên qua cách nói chuyện, tôi đoán cô ấy bị anh ta bỏ rơi. Gặp lại người cũ trong tình cảnh như vậy, thú thực tôi không tránh khỏi cảm giác hả hê. Ngày xưa cô ấy phản bội tôi nay lại bị người khác phản bội lại…
Nhưng rồi cô ấy khóc, chia sẻ, bao năm nay cô đơn ở một thành phố lớn, cuộc sống, công việc không hề dễ dàng. Những giọt nước mắt làm tôi xao lòng. Tình cảm ngày trước ùa về. Chúng tôi đã có những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc. Cô ấy cứ nói về kỉ niệm khiến tôi không cầm lòng được.
Chúng tôi đi ăn, sau đó đi uống bia, sẵn có chút hơi men trong người, chúng tôi vào một nhà nghỉ gần đó. Sau thời gian xa cách, cả hai rất nồng nhiệt với nhau. Tuy nhiên tôi vẫn cẩn thận sử dụng biện pháp phòng tránh dù cô ấy không hài lòng.
Sau buổi gặp gỡ, tôi đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi. Tuần sau đó, tôi có chuyến công tác 1 tháng vào Sài Gòn. Trong thời gian này, vì bận rộn công việc, tôi ít liên lạc với cô ấy. Bên cạnh đó, sau nhiều chuyện đã xảy ra, tôi cũng không có ý muốn quay lại, hàn gắn. Cô ấy đã bỏ rơi tôi để theo một người đàn ông khác. Bị chối bỏ, cô ấy mới quay lại tìm tôi. Biết đâu sau này, cô ấy lại tiếp tục làm vậy với tôi một lần nữa?
Chuyện trong nhà nghỉ lần trước, tôi thừa nhận mình không kiềm chế được bản thân. Vì vậy trong thời gian tôi đi công tác, cô ấy chủ động liên lạc nhưng tôi không mấy mặn mà.
Có vẻ như nhận thấy thái độ của tôi, người yêu cũ hẹn tôi, sau chuyến công tác gặp mặt nhau. Trở về Hà Nội, chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê. Cô ấy thông báo có thai. Bố đứa con trong bụng cô ấy không ai khác là tôi. Khi tôi tỏ ý hoài nghi vì hôm ‘gần gũi’ có dùng biện pháp tránh thai, cô ấy òa khóc giữa quán, lớn tiếng trách móc tôi ‘làm mà không chịu nhận’, sở khanh…
Khách trong quán cà phê đổ dồn ánh mắt về phía bọn tôi. Không biết giải quyết thế nào, tôi đành ‘xuống nước’ dỗ dành cho cô ấy nguôi ngoai.
Hôm sau, theo như cô ấy yêu cầu, tôi đưa cô ấy đi siêu âm thai. Trên đường trở về nhà, tôi suy nghĩ rất nhiều. Nhìn tôi như vậy, cô ấy lại khóc lóc. Mấy hôm sau, cô ấy nhắn tin bảo rằng, nếu tôi không chịu cưới thì phải có trách nhiệm với hai mẹ con.
Cô ấy sẽ nuôi con một mình nhưng bù lại tôi phải lo cho cô ấy 500 triệu đồng để sinh đẻ, thuê người chăm sóc. Tôi biết, mẹ cô ấy mất sớm, gia đình chỉ còn người bố già yếu và anh trai đã lập gia đình.
Nếu sinh nở, đúng là cô ấy phải thuê người chăm sóc. Nhưng số tiền đó quá sức với tôi. Cuối cùng, cô ấy lại bảo, chỉ cần tôi gửi 200 triệu, mẹ con cô ấy tự lo cho nhau.
Tôi đang quá đỗi phân vân. Số tiền đó không phải tôi không lo được nhưng tôi không chắc đứa trẻ trong bụng có phải con mình không. Khi tôi nói bóng gió về chuyện xét nghiệm ADN, cô ấy vô cùng tức giận và đe dọa sẽ đi ‘giải quyết’ cái thai khiến tôi không dám nhắc đến lần 2.
Nhưng nếu đứa trẻ là con tôi, tôi cũng không muốn bỏ mặc con bằng một khoản tiền, sau đó không chăm sóc, nuôi nấng. Xin độc giả cho tôi lời khuyên.