Dưới cái nắng oi ả thành phố sài gòn, bận rộn giữa công việc bị cuốn trôi theo thời gian, làn khói thuốc cuồn cuộn theo ánh mắt mơ màng xa xăm, trong lòng tôi như chợt òa về bao kỷ niệm của cái tuổi sinh viên thời ấy…. Tiếng nô đùa, giữa các bạn sinh viên hàng xóm, đã in đậm trong ký ức của tôi như bỗng òa về trước mặt. Thấm thoát cũng gần 10 năm, những cô bạn ấy giờ đây không còn để lại chút dấu vết, khi gia đình chúng tôi chuyển đi ở khu thượng đình hà nội, không một lời tạm biệt, không một tin tức.. Tôi lúc đó còn bé con lắm, thật vui vẻ và hồn nhiên trong sáng, nhớ những lúc nô đùa, nhớ những lúc được ở lại tè dầm lên giường rồi bao nhiều điều mà tôi trăn trở… Chiếc gạt tàn đã tràn đầy lõi thuốc.. Tôi trở về văn phòng thám tử đà nẵng, nới tôi công tác, như một động lực vô hình tôi tìm tòi và chỉ còn lại 1 bức ảnh đã cũ và hoen ố theo thời gian.. Nhìn lại bức ảnh với dòng chữ ngay ngắn,” khi ta ở cũng là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn” Như sâu lắng như những gì mà tôi muốn tìm lại được người đã từng viết, từng tặng cho tôi.. 3 người bạn tên Vui, tên Minh, Tên Ngọ.. tôi chỉ biết là các bạn học ở trường tổng hợp cũ, giờ phân tán mỗi người 1 nơi.. Lật tấm hình và ngắm nhiều lần chỉ với nụ cười rám nắng và cái tên Tưởng Thị Ngọ..Tôi bắt đầu lung nấu bằng mọi cách tìm ra được những người bạn đó..
Tôi vào nghề thám tử và làm việc tại Công ty Thám tử VDT cũng đã được 5 năm nhưng với thông tin như vậy chắc sẽ không ai tìm được.. Tôi chỉ biết Chị Ngọ là quê ở Quảng Nam…Thông tin chỉ có như vậy đó.
Các bạn biết không? Gần 1 năm trời tôi đã hỏi đã thử tìm nhưng mọi thông tin đều đi vào ngõ cụt..Tôi kiểm tra bằng nhiều hình thức bằng những nghiệp vụ tôi đã được đào tạo qua văn phòng thám tử VDT, tôi hiểu được để làm dịch vụ thám tử trong công cuộc tìm kiếm thật không đơn giản. Tôi đã rà soát tất cả các cơ quan, các ủy ban, các huyện, qua các mối quan hệ, các doanh nghiệp, cộng sự đều bế tắc.. Nản nhưng chí quyết tâm và công sức của tôi cũng đã được bù đắp xứng đáng, Tôi đã qua hệ thống tổng đài viên và cuối cùng tôi cũng được một loạt danh sách họ Tưởng với 3 trang giấy với các con số như nhảy múa trước mặt.. Tôi đã lần lượt rà soát, số thì không liên lạc, số thì tắt máy, số thì là các đúng họ nhưng không có ai Tên Tưởng Thị Ngọ cả.. Cuối cùng tôi liên lạc với số còn lại hi vọng thật mong manh, nhưng cũng từ số điện này tôi đã gặp một giọng nữ họ Tưởng nói rằng là có biết Ngọ, Nhưng phải chờ để người nữ này liên lạc xem có đúng hay không? Người nữ này yêu cầu để lại số điện thoại của tôi. Sự chờ đợi lẫn sự hồi hộp lạ kỳ như linh tính mách bảo hi vọng là đúng, Thời gian cứ trôi từng phút từng giờ, sau 2 tiếng, tôi có điện thoại gọi đến… Không ai khác người gọi cho tôi chính là Ngọ, Mà người mà tôi để lại số sau cuộc trò chuyện mới biết là đó là chị họ của Ngọ.. Các bạn có thấy là tôi thật gặp may hay không?
Tôi như thầm reo lên vì sự hội ngộ đầy ly kỳ và chúng tôi chỉ còn lại thời gian là hẹn ngày gặp mặt… Lúc đó trong tôi như thầm nhủ, mình thật tự hào vì mình cũng không thật lãng phí và tâm huyết khi theo nghề thám tử.
Tôi chỉ biết thầm cảm ơn tới Công ty Thám tử VDT Đà Nẵng, chính là cái nôi cho tôi trưởng thành, cho tôi thêm niềm tin, một nghề đầy thử thách và chông gai, khi tác nghiệp mới biết được nỗi vất vả của thám tử, của các cộng sự, Tôi xin cám ơn một lần nữa ” Thám tử tư VDT” đã cho tôi được gặp người thân…