Tôi ly hôn vợ được một năm sau khi cưới, vợ tôi đã bỏ rơi tôi và con gái đi theo người tình cũ. Tôi gà trống nuôi con một mình thì rất là khó khăn vì không thành thục được như người phụ nữ nên mỗi lần con gái bị sốt hay bị bệnh thì tôi luôn lo lắng và sốt ruột, tôi vụng về trong việc chăm sóc. Và rồi cha con tôi cứ như vậy nương tựa lẫn nhau để sống. Để cho con gái có cuộc sống tốt tôi không dám bước thêm bước nữa và cố gắng làm việc để cho con gái có cuộc sống tốt nhất, không phải thua kém bạn bè. Thế nhưng công việc cứ ngày một kéo tôi rời xa con gái không có thời gian chăm sóc và nói chuyện quan tâm đến con. Do tôi sống xa gia đình nên cũng không có họ hàng thân thích tại thành phố Đà Nẵng này. Con gái tôi nếu không đi học thì ở nhà vào phòng tự kỷ một mình không tiếp xúc nói chuyện với người xung quanh. Ngay cả người bố như tôi đôi khi một ngày chỉ gặp và nói chuyện với con bé được vài câu vào buổi tối. Mỗi lần đi họp phụ huynh tôi luôn được nghe thầy cô giáo nói con gái tôi không chơi với các bạn, chỉ ngồi một mình ít nói chuyện và ít tiếp xúc xung quanh. Tôi thật sự rất thương con gái nhưng công việc quá nhiều nên ko thể sắp xếp được.
Rồi thời gian thấm thoát trôi qua tôi và con gái sống cùng nhau đã được 14 năm, tôi ban ngày đi làm, con gái đi học buổi tối về nói với nhau được vài tiếng thì phần ai về phòng người đó. Rồi một hôm tôi được nghỉ phép ở nhà dọn dẹp và nghĩ ngơi, khi tôi sắp xếp dọn dẹp trong phòng con gái thì thấy điện thoại con gái để quên ở nhà có tin báo tin nhắn. Tôi tò mò mở ra đọc thì không thể tin vào những gì mình đọc được đây là những tin nhắn của những đứa con 14 tuổi sao tôi cứ nghĩ là 18 – 19 tuổi chứ. Trước mắt tôi là nhưng dòng tin nhắn của con gái tôi và một cậu con trai được con gái tôi gọi là chồng và những lời tình cảm thân mật. Tôi lặng lẽ đọc những hết những tin nhắn giữa con gái và cậu con trai kia, khi nghe có tiếng mở cửa tôi liền buông điện thoại bỏ lại chỗ cũ và lặng lẽ rời khỏi phòng con gái và đi đến văn phòng thám thám tử nơi mà tôi đã từng đến đây một lần vì vợ cuả tôi và nghĩ mình không có việc gì phải đến đây nữa nhưng giờ tôi lại phải đến vì con gái.
Tôi trình bày mong muốn của mình và nhờ sự giúp đỡ từ các thám tử VDT, giúp đỡ giám sát con gái tôi hằng ngày. Qua ngày hôm sau tôi vẫn đi làm bình thường và các thám tử thì giám sát con gái tôi, hằng ngày con gái tôi ngoài đi học thì về nhà cũng ít nói chuyện với bạn học và gặp gỡ ai, đặc biệt là không thấy con gái tôi gặp gỡ cậu con trai gọi là chồng, cứ như vậy kéo dài một tuần, tôi cảm thấy thật sự yên tâm qua những gì thám tử báo. Nhưng sang tuần khi tôi muốn dừng lại cuộc giám sát thì nhận được thông báo từ các thám tử về kết quả điều tra người con trai có mối quan hệ mật thiết với con gái tôi tên Hiếu vừa mới nằm viện một tuần do đua xe và hôm nay đi học lại, giám sát đề nghị theo dõi thêm một vài ngày nữa xem sao. Tôi đã đồng ý với các thám tử giám sát thêm vài ngày nữa.
Ban ngày con gái tôi vẫn đi học bình thường ở trường, nhưng đến tối khi con gái tôi có lịch đi học thêm thì theo sự quan sát của các thám tử thì con gái tôi không đến lớp học mà đi vào nhà một người bạn, sau đó con gái tôi đi ra cùng với người bạn đó, nhưng điều làm tôi sốc nhất là cách ăn mặt của con gái tôi thay đổi hoàn toàn. Tóc thì được uốn cong, quần short thì cực ngắn và mặc áo ngắn chỉ có hai dây, đi giầy cao gót. Tôi nghĩ mình nhìn lầm, khi các thám tử báo về thì tôi đã yêu cầu muốn đi theo để giám sát. Tôi tự mình chạy xe đến chỗ địa chỉ mà các giám sát thông báo, nơi tôi đến lại là một quán Bar nổi tiếng của Đà Nẵng. Con gái tôi không đủ tiền để đến những chỗ này trừ khi là người bạn của nó mời nó.
Tôi can đảm cùng các thám tử vào phía trong tìm con gái, chúng tôi tìm rất lâu thì mới thấy con gái tôi đang ngồi trên đùi của một người con trai vừa lắc lư theo điệu nhạc vừa cầm ly rượu vang đỏ trong tay. Chúng tôi cũng tìm một góc ngồi lặng lẽ quan sát nhưng điều khiến tôi chết đứng tại chỗ là con gái tôi rời khỏi người của tên con trai và đi đến nơi dòng người đang nhảy lắc lư theo dòng nhạc, tôi trừng mắt nhìn người con gái đang nhảy chuyên nghiệp theo dòng người bên cạnh là những người đàn ông nhảy xung quanh nó. Sau khi nhìn thấy toàn bộ tôi đứng đi lại gần đánh con gái tôi một tai sau đó kéo nó ra khỏi quán và về nhà. Tôi không để mắt tới các ánh mắt của mọi người mà cứ như vậy kéo con gái đi. Khi cả hai về đến nhà tôi bắt đầu hỏi và chờ đợi câu trả lời từ con gái. trả lời lại những câu hỏi của tôi những giọt nước mắt lặng lẽ của con gái tôi. Tôi đâu sót nhìn con gái khóc mà không mắn gì được. Khi tôi định lên tiếng trách móc con gái thì con gái tôi lại lên tiếng nói “ Bố quan tâm con sao, bố để con ở nhà một mình trong căn phòng vắng, đến ngày bố đưa tiền tiêu cho con rồi lại đi, nhưng con không cần điều đó, điều con cần là sự quan tâm và chăm sóc của bố. Chính vì con cảm thấy quá cô đơn nên con mới quen những người bạn và đến những nơi như vậy con mới cảm thấy không lạc lỏng, không cô đơn”. Nhưng lười trách mắn của con gái khiến tôi cảm thấy rằng mình đã sai khi nghĩ rằng nếu cho con gái sống cuộc sống sung túc thì con gái sẽ hạnh phúc nhưng hình như tôi đã sai. Tôi lặng lẽ đứng dậy qua ôm con gái rồi cả hai bố con cùng khóc.
Khoảng một tuần sau tôi ghé lại Văn Phòng Thám Tử Đà Nẵng để cảm ơn sự giúp đỡ tận tình của họ và cũng kể cho các thám tử nghe về mối quan hệ giữa hai bố con tôi ngày càng tốt hơn, con gái tôi đã bắt đầu nói chuyện nhiều và tâm sự vớ tôi nhiều hơn, còn tôi cũng sắp xếp công việc để có thời gian ở bên con hơn.