Trời kéo mây đen, những cơn mưa cũng lướt theo sau những đám mây đen kịt ấy, cứ mặc nhiên trút những trận mưa xuống mái tôn tạo nên những âm thanh ầm ầm, lá cây không thôi xào xạc, những luồng gió buốt lạnh cả tâm hồn. Như vô tình cũng trút vào lòng tôi những kỷ niệm về anh, nỗi nhớ ấy như những trận mưa kia cứ ào ào tuôn chảy – đó là ngày tôi và anh bị các Thám tử tư VDT Đà Nẵng phát hiện trong nhà nghỉ.
Tôi và anh, hai người dưng khác họ, không hề quen biết. Chúng tôi gặp và quen biết nhau như 2 người bạn bình thường trong một lớp học liên thông. Thế rồi, do cơ quan anh gần nhà tôi, thế là 2 anh em cứ hay café tán gẫu. Trải qua những thời gian ấy, chính tôi cũng không hiểu được tình cảm giữa anh và tôi là tình cảm gì, nhưng rồi tôi cứ mặc cho mọi chuyện đến rồi đi. Đến một ngày, anh đi công tác xa ở nửa vòng trái đất. Thế là tôi cứ hằng ngày trò chuyện với anh qua Internet như là một việc không thể thiếu trong một ngày. Đến một ngày, khi anh đi công tác trở về, anh đã nói lên những gì ấp ủ trong lòng từ trước đến nay. Anh nói “anh yêu tôi”.Câu chuyện tình của chúng tôi rất lãng mạn và trong sáng.
Từ khi anh và tôi hẹn hò, tình yêu của anh đối với gia đình đã bắt đầu giảm sút, hàng ngày anh đi sớm để qua phòng đón tôi đi làm và chiều anh về nhà muộn hơn vì anh và tôi đi lang thang tán gẫu ở quán càfe. Vợ anh đã bắt đầu xuất hiện những nghi ngờ trong chuyện tình cảm, vợ chồng anh ít nói chuyện với nhau, ít tâm sự hơn và thường xuyên không tâm đầu ý hợp về các quyết định. Rồi đêm đêm chị thấy anh say mê cái máy tính và chát online với tôi, còn với tôi. Tôi vẫn sợ rằng tôi sẽ yêu anh, tôi vẫn cứ đọc thầm câu thần chú: “Không được yêu anh, chỉ xem anh như một người anh trai, một người bạn”. Thế nhưng đến một ngày tôi phát hiện ra rằng dù chỉ một ngày thôi nếu tôi không nói chuyện với anh thì tôi sẽ buồn vô kể. Tôi đã lãng quên câu thần chú của mình lúc nào không hay biết. Tôi đã không thể vượt qua được những lời hỏi han ân cần của anh, tôi không thể thiếu những thứ đó hằng ngày. Và đến một ngày, tôi đã trao cho anh cái quý giá nhất cũng là ngày tôi và anh bị phát hiện ra mối quan hệ ngang trái.
Trong sự nghi ngờ, vợ anh đã nhờ tới Công ty thám tử tư VDT Đà Nẵng để theo dõi những hôm chúng tôi sánh đôi cùng nhau, những hôm tình tứ ở quán cafe và đến hôm nay thì mọi việc đã kết thúc Tôi biết tôi và anh đã sai, đã đi quá giới hạn, sau sự việc đó tôi đã chủ động tìm gặp và trò chuyện với một chuyên gia tâm lý tại Công ty thám tử tư VDT, đó là anh Phương – một thám tử đã làm việc rất lâu năm. Tôi nói với Thám tử Phương rằng là tôi đã đấu tranh với tâm lý mình rất lâu và rất nhiều. Những lúc không gặp anh thì tôi cương quyết và mạnh mẽ là sẽ không yêu anh nữa. Nhưng khi đứng trước mặt anh rồi thì mọi chuyện vẫn không như ý mình được. Tôi không biết là mọi chuyện sau này sẽ như thế nào, nhưng tôi thật sự không đủ can đảm để nói rằng “anh đừng yêu em” nữa.
Đối diện với sự thật đau đớn, tôi ra đi, và tôi nhờ Thám tử Phương có thể hàn gắn lại tình cảm cho anh và vợ anh. Sau khi nhận được sự tư vấn về hạnh phúc gia đình của thám tử tư VDT, chị chấp nhận bỏ qua lỗi lầm của anh và bước tiếp vì đứa con đang lớn lên cần có đủ hạnh phúc của cả bố mẹ và cần một gia đình ấm áp!