Nhận được những tin nhắn đó tôi không còn sốc, không còn khóc như ngày trước. Tôi đau lòng nhưng tôi không hận anh ta bởi tôi biết nguồn cơn của những cư xử đó là do tôi.
Chúng tôi lấy nhau khi còn khá trẻ. Chồng tôi ngoài làm trong cơ quan nhà nước, anh còn hùn vốn kinh doanh riêng với bạn, thu nhập của anh giúp chúng tôi sống thoải mái.
Anh là người yêu vợ, yêu con, suốt bao năm chung sống, anh chưa một lần có mối quan hệ ngoài luồng.
Nhưng có bao nhiêu điểm tốt, anh lại có bấy nhiêu điểm xấu.
Chồng tôi khá gia trưởng, kỹ tính. Anh luôn yêu cầu nhà cửa sạch sẽ, cơm nước nóng sốt. Nếu hôm nào cơm không ngon, anh không đụng đũa, món nào là đồ thừa của bữa trước, bữa nay hâm lại anh cũng không ăn.
Bữa cơm lúc nào cũng có ít nhất 2 món mặn, canh, rau xào và đồ tráng miệng. Tất cả đều phải nấu bởi bếp ở nhà. Những món mua sẵn ngoài hàng chợ, anh đều bĩu môi, chê bai.
Ngoài ăn uống, quần áo của anh phải được giặt là, mùi nước giặt thơm nức, giày của anh cũng phải sáng bóng, nhà cửa chỉ có vài sợi tóc anh đã tỏ vẻ khó chịu.
Bao nhiêu việc không tên từ nhà cửa, con cái… anh không một lần giúp tôi. Cứ đi làm về, anh ôm điện thoại, xem ti vi, tắm rửa… chờ đến giờ ăn. Hôm nào tôi nhờ anh làm hộ việc này, việc kia anh đều tỏ vẻ khó chịu. Mặc dù tôi cũng đi làm nhưng anh nói: Đàn bà dù có làm gì ở ngoài thì về nhà vẫn phải chu toàn nhà cửa, con cái.
Khi tôi ngỏ ý muốn thuê người giúp việc, anh không đồng ý với lý do không muốn có mặt của người lạ trong nhà.
Cứ thế, tôi cảm thấy kiệt sức trong gia đình của mình. Tôi dần dần chán nản người chồng chỉ biết đòi hỏi mà không biết chia sẻ, quan tâm. Tôi sợ cảnh sau một ngày làm việc ở công sở mệt nhoài, về nhà lại trăm thứ việc không tên, phục tùng hàng chục đòi hỏi của người chồng kỹ tính.
Thế rồi tôi rơi vào mối tình ngoài luồng với người đàn ông đã có vợ. Khi chúng tôi hẹn hò, anh tỏ ra rất quan tâm, chăm sóc, khác hẳn với người chồng của tôi. Bên cạnh anh, tôi có cảm giác như mình là người đàn bà được nâng niu, chiều chuộng nhưng rồi vì lo sợ và biết việc làm của mình là không đứng đắn nên tôi chủ động dừng lại.
Tuy nhiên anh ấy lại không đồng tình, tìm mọi cách để níu kéo. Anh ấy gọi điện, đứng hàng giờ trước cổng công ty tôi để chờ đợi, mong tôi suy nghĩ lại. Trong một lần như vậy, chồng tôi phát hiện.
Chồng tra hỏi tôi đến cùng, tôi thừa nhận mình đã đi sai đường một thời gian nhưng nay đã chủ động dừng lại.
Chồng tôi gầm lên như con thú bị thương. Anh xúc phạm, nhục mạ tôi hết lời. Không ly hôn, đánh đập nhưng những hành vi anh đối xử với tôi thì còn đau đớn hơn thế.
Anh tổ chức họp mặt gia đình hai bên, trước sự có mặt của mọi người, anh kể hết tội trạng của tôi. Anh nói với bố mẹ tôi, sẽ tha thứ nhưng không bao giờ quên.
Biết mình sai nên tôi không một lời giải thích, chỉ im lặng chịu đựng, mong anh nguôi dần nỗi đau. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó…
Anh ghen tuông một cách kinh khủng, khi tôi tô tí son ra đường, anh hỏi: ‘Lại đi nhà nghỉ với thằng kia à?’. Có lần anh đặt tặng tôi một bộ quần áo đẹp nhưng kèm thêm lời nhắn: ‘Mặc đẹp mà đi ngoại tình’.
Cuối năm vừa rồi, tôi được thăng chức, anh không một lời chúc mừng, đáp gỏn lọn: ‘Cô ngủ với thằng giám đốc nên được cất nhắc à?’.
Chịu không nổi những điều đó, tôi quyết định sống ly thân. Con gái, lâu nay một tay tôi chăm sóc, nên đòi ra sống riêng cùng mẹ. Điều này càng khiến anh căm giận.
Một tối, khi tôi đang dạy con học bài, anh gửi cho tôi tin nhắn anh đang tay trong tay với người phụ nữ khác và không quên buông lời thoái mạ vợ.
Tôi đề nghị ly hôn, anh không đồng ý và tuyên bố, đó là quả báo tôi phải chịu, không bao giờ anh để tôi được thoải mái vì những lỗi lầm đã gây ra cho anh.