Tôi và Sơn cưới nhau được ba năm và đã có với nhau hai đứa con gái sinh đôi được một tuổi, vì không muốn gửi con vào nhà trẻ sớm nên tôi đã bàn với Sơn là nhờ Thúy – em gái của tôi ở dưới quê lên giữ giúp hai cháu trong ba tháng hè, đợi hai đứa con lớn thêm tý nữa thì đi gửi. Ban ngày ở nhà thì có em gái trông hai đứa con nên hai vợ chồng tôi yên tâm đi làm và tăng ca. Do tính chất công việc nên tôi thường xuyên đi công tác xa nhà, lúc trước mỗi lần đi công tác tôi thường rất lo cho anh Sơn ở nhà không ai lo vì anh là người rất khó trong vấn đề ăn uống nên không ăn ngoài được. Nhưng bây giờ có em gái nên tôi nhờ em chăm sóc anh rể giúp tôi những ngày tôi đi vắng. Cứ như vậy trong suốt ba tháng có em gái tôi đi công tác thường xuyên hơn và không còn lo lắng về chồng con nên công việc cũng trôi chảy và nhanh chóng hơn. Sau khi đến hết ba tháng hè thì em gái tôi về quê chuẩn bị đi học trường cao đẳng ở quê, em gái tôi học năm hai cao đẳng. Sau đó thì em gái tôi thường xuyên lên nhà tôi hơn lúc đầu tôi cũng vui vẻ khi thấy em gái lên chơi nhưng mà càng ngày tôi càng thấy có gì đó không đúng vì mỗi lần em gái tôi lên chơi thì Sơn thường xuyên ở nhà hay tìm cách về nhà thường xuyên hơn đặc biệt là lúc tôi đi làm không còn đi với bạn bè vào buổi tối như lúc trước.
Nhiều lần về tôi vô tình thấy em gái tôi mệt mõi từ trong phòng vợ chồng tôi đi ra, tôi hỏi thì em nói vào thăm cháu, hai đứa con tôi ở cùng phòng với vợ chồng tôi. Nhưng càng ngày tôi càng nghi ngờ về chồng và em gái tôi khi một lần tôi mệt nên về sớm thì thấy chồng và em gái của tôi lên chơi mà không hề báo trước. Tôi cũng không để ý nhiều nhưng khi nằm xuống giường thì tôi thấy có gì đó ước và dính ở dưới áo tôi ngồi dậy xem thì đó là một vũng nước nhỏ nhưng không phải nước tiểu của hai đứa con tôi. sau khi xem xét kỷ lưỡng thì lòng tôi bắt đầu nhen lên một tia nghi ngờ nhỏ ở trong lòng. Sau đó tôi đi tìm người bạn cũng nghi ngờ và đã nhờ thám tử theo dõi để xin địa chỉ. Ngay ngày hôm sau tôi đã liên hệ bạn và được chị giới thiệu đến công ty Thám Tư VDT Đà Nẵng. Chiều ngày hôm đó tôi đã tìm đến văn phòng thám tử VDT và nói lên nhu cầu của mình và cần sự giúp đỡ của các thám tử. Các thám tử đã khuyên tôi nên bình tĩnh, đừng có những hành động đánh rắn động cỏ nếu không sẽ hỏng việc. Tôi đã cung cấp tất cả thông tin và hình ảnh thông tin của chồng và em gái cho thám tử và hẹn thám tử ngày em gái lên lại. Ngày em gái lại lên chơi tôi liền gọi cho các thám tử theo dõi em tôi ngay tại bến xe, còn chồng tôi thì đang ở nhà nên tôi không cần theo dõi. Em gái tôi vừa thi xong nên lên chơi một tuần mới về. Trong một tuần các thám tử đã chia nhau ra giám sát em gái tôi và chồng ở bên ngoài và nhưng lức tôi đi vắng, nhưng không thấy hai người có quan hệ gì vượt giới hạn của nhau. Ở nhà thì có tôi ở ngoài thì có các thám tử giám sát nên tôi rất yên tâm và nghĩ điều mình nghi ngờ là không đúng tôi vui mừng trong lòng và hôm nay em gái tôi tôi về đã làm một bữa ăn thật ngon để tiễn em gái cũng như là để xin lỗi.
Chiều hôm đó chồng tôi thì chở em gái tôi ra bến xe còn tôi thì vui vẻ ở nhà dọn dẹp và đợi sau khi chồng tôi về thì tôi đến văn phòng thám tử để chấm dứt hợp đồng và cảm ơn. Nhưng trãi qua chưa đầy 30 phút tôi nhận được cuộc gọi của các thám tử trên đường đi được nữa đường thì chồng tôi đã rẻ sang một con đường khác không phải đường ra bến xe. Các thám tử đi theo thì thấy chồng chở theo em gái tôi đi vào bệnh viện lúc đầu tôi cứ tưởng chồng tôi hay em gái tôi có việc gì ở bệnh viện nhưng điều làm tôi không tin khi thám tử báo là cả hai cùng nhau đi vào khoa sản của bệnh viện, tôi lập tức gửi con cho nhà hàng xóm bên cạnh đón taxi đến đi bệnh viện mà các thám tử đã cung cấp. Các thám tử giả vờ tiếp cận tại nơi đăng ký thì thấy được cả hai đăng ký đi phá thai nhưng bên cạnh người thân là tên của chồng tôi. Tôi vẫn cố gắng kìm chế cảm xúc để giữ lại bình tĩnh của bản thân và luôn an ủi bản thân rằng “ sự việc không đúng như những gì mình nghĩ”. Khi tôi đến nơi thì em gái tôi chuẩn bị vào phòng phẩu thuật nhìn thấy tôi thì đều sửng sờ. Sau đó tôi hỏi cái thai là của ai thì em gái tôi nói của một người đàn ông khác mà em trót dại có phải, hôm nay em nhờ anh rễ chỉ là đưa đi phá và làm người giám hộ. Còn chồng tôi vẫn đứng im lặng ở một bên mà không lên tiếng. Khi nhìn thái độ của hai người và sự trả lời ấp úng của em gái tôi có thể khẳng định đứa con trong bụng em gái tôi là của chồng tôi. Nhưng để cho hai người tự thừa nhận, tôi đã giả vờ khuyên em gái nên giữ lại đứa trẻ và tìm bố của đứa trẻ để thương lượng tôi và gia đình sẽ giúp đỡ. Nếu như người đàn ông kia không nhận thì cứ sinh ra anh chị sẽ giúp đỡ em trong việc nuôi con. Khi nghe tôi nói vậy cả người em gái tôi như sụp đỗ trước mặt tôi và khóc nức nỡ. Còn chồng tôi thì khụy xuống trước mặt tôi và cầu xin sự tha thứ.
Chồng tôi nói do nhưng ngày tôi đi công tác quá nhiều nên anh cảm thấy cô đơn thì gặp phải em gái của tôi đang ở nhà nên cả hai đã phát sinh quan hệ. Bên cạnh đó tôi còn nghe em gái mình thừa nhận đã có tình cảm với anh rễ từ lâu. Khi nghe hai người nói xong tôi chỉ biết im lặng mà đứng đó nhìn hai người mà mình yêu quý nhất phản bội mình. Trước sự cầu xin của em gái muốn giữ lại đứa con tôi không biết nên làm thế nào cho đúng. Tôi như một cái xác không hồn đã chạy ra khỏi bệnh viện hòa vào trong dòng xe cộ dưới bầu trời mưa như trút nước. Tôi không nghe thấy bất kỳ ai gọi phía sau. Chỉ sau khi tôi nghe một tiếng phanh xe rất lớn trên lòng đường quay đầu nhìn lại đập vào mắt tôi là cảnh chồng tôi đang ôm em gái tôi người đầy máu và các thám tử chạy đến giúp đỡ đưa vào bệnh viện. Khi em gái tôi được đưa vào cấp cứu thì không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cái thai đã không còn.
Bây giờ tôi nên cảm thấy tội lỗi với bản thân hay phải cảm ơn ông trời đã giải quyết được vấn đề mà tôi đâu đầu. Sau sự việc đó tôi và chồng tôi đã sống riêng với nhau, người nhà đã biết hết nên em gái tôi đã sống ở ký túc xá và không về nữa. Tôi đã tìm đến các thám tử cảm ơn sự giúp đỡ của họ và nhận được những lời khuyên chân thành từ các thám tử. Tôi nhớ ngày tôi rời khỏi văn phòng thám tử về cũng là trời mưa như trút nước giống như ngày hôm đó, ngày mà tôi không thể quên được ngày mà tôi mất tất cả.