Vợ chồng anh ly hôn cách đây hai năm khi con gái chưa tròn ba tuổi. Lý do như anh nói, là vì chị ấy tính quá trẻ con, hồ đồ và cố chấp. Lúc anh đề nghị ly hôn, chị ấy đã khóc, nói rằng sẽ thay đổi, hi vọng anh vì con gái mà cho chị chút thời gian. Cuối cùng, anh vẫn nhất định ly hôn, dù rất thương con.
Khi quen tôi, anh nói không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong tôi có thể đón nhận con anh như một phần của cuộc đời anh. Và anh sẽ dùng tình yêu của mình để bù đắp cho mọi sự thiệt thòi tôi phải chịu. Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi anh ngỏ lời cầu hôn tôi.
Ảnh: N.H. |
Bằng cách nào đó, vợ cũ anh biết được chuyện này. Cô ấy tìm gặp tôi, khóc rất nhiều. Cô ấy nói cô ấy vẫn yêu anh, vẫn luôn mong chờ có ngày được cùng anh tái hợp. Cô ấy bảo tôi “Anh ấy nói, nếu không có em, có thể anh ấy còn có thời gian suy nghĩ. Giờ thì không cần nữa”. Gần đây anh ấy đã vui vẻ với cô ấy hơn, là vì có tôi xuất hiện nên cơ hội của cô ấy không còn.
Cô ấy kể mình đau khổ nhiều như thế nào, kể việc con gái cô ấy thèm khát bố ra sao và cầu xin tôi: “Em có rất nhiều cơ hội để gặp được một người đàn ông tốt. Nhưng chị, chị chỉ cần anh ấy, cần bố cho con mình. Chỉ cần em im lặng rời đi, chị tin chị còn cơ hội. Xin em, làm ơn”.
Nói thật là tôi có chút băn khoăn. Dù họ đã ly hôn nhưng cô ấy còn nặng tình như thế, lại có con gái là cầu nối, biết đâu sẽ có lúc “tình cũ tới rủ nên về”.
Vả lại, như cô ấy nói, vì tôi xuất hiện nên đã cướp mất cơ hội của cô ấy, tôi cũng thấy không đành lòng. Tôi có nên vì hi vọng của một người phụ nữ, vì hạnh phúc của một đứa trẻ mà chọn con đường rút lui?